cậu chủ hồ đồ

Có lẽ do ngại ngùng, mãi mà cậu cũng không nói ra nửa sau của câu “Không phải”. Bà chủ rất bận, không có thời gian nghe câu “Không phải” của cậu, quay lưng đi mất. Cậu đưa chè mè đen cho cô, nói: “Ngại quá, bà chủ hiểu lầm rồi…” Nghê Yến Quy cười thầm. Diễn viên hạng ba Lộ Vũ bị camera đập chết, hồn xuyên vào một người lạ. Mới vừa mở mắt ra đã được ngay một trận no đòn. Kẻ cầm đầu Diệp Lẫm túm lấy tóc cậu, lời lẽ hung ác: "Lộ Bắc Nhiên, mày còn dám xé cp của ông đây nữa, ông thấy mày lần nào tẩn mày Cậu Chủ Hồ Đồ (Tinh Dã Anh) - GIẢM 20%, Nếu như bầu không khí trong Tam sinh tam thế, thập lý đào hoa bàng bạc sương khói và Cậu Chủ Hồ Đồ. Tác giả: Tinh Dã Anh. Thể loại: Truyện Ngôn Tình. Tình trạng: Hoàn Thành. Nguồn: Sưu tầm. Nhiều loạt truyện ngôn tình đã được bật mí một cách đáng kể, trong đó có tác phẩm Cậu Chủ Hồ Đồ của tác giả Tinh Dã Anh vừa được xuất bản. Nội dung gồm Cậu chủ, cậu làm gì vậy!”. Còn chưa nói dứt câu, đột nhiên cậu chủ ấn đầu cô xuống trước mặt Hắc Thủ Đảng, ngay sau đó, một mệnh lệnh vô nhân đạo bay ra khỏi miệng cậu. dalam pembuatan program komputer algoritma dibuat pada saat. We will keep fighting for all libraries - stand with us! Internet Archive logo A line drawing of the Internet Archive headquarters building façade. Upload icon An illustration of a horizontal line over an up pointing arrow. Upload User icon An illustration of a person's head and chest. Sign up Log in Internet Archive Audio Live Music Archive Librivox Free Audio Featured All Audio This Just In Grateful Dead Netlabels Old Time Radio 78 RPMs and Cylinder Recordings Top Audio Books & Poetry Computers, Technology and Science Music, Arts & Culture News & Public Affairs Spirituality & Religion Podcasts Radio News Archive Images Metropolitan Museum Cleveland Museum of Art Featured All Images This Just In Flickr Commons Occupy Wall Street Flickr Cover Art USGS Maps Top NASA Images Solar System Collection Ames Research Center Software Internet Arcade Console Living Room Featured All Software This Just In Old School Emulation MS-DOS Games Historical Software Classic PC Games Software Library Top Kodi Archive and Support File Vintage Software APK MS-DOS CD-ROM Software CD-ROM Software Library Software Sites Tucows Software Library Shareware CD-ROMs Software Capsules Compilation CD-ROM Images ZX Spectrum DOOM Level CD Books Books to Borrow Open Library Featured All Books All Texts This Just In Smithsonian Libraries FEDLINK US Genealogy Lincoln Collection Top American Libraries Canadian Libraries Universal Library Project Gutenberg Children's Library Biodiversity Heritage Library Books by Language Additional Collections Video TV News Understanding 9/11 Featured All Video This Just In Prelinger Archives Democracy Now! Occupy Wall Street TV NSA Clip Library Top Animation & Cartoons Arts & Music Computers & Technology Cultural & Academic Films Ephemeral Films Movies News & Public Affairs Spirituality & Religion Sports Videos Television Videogame Videos Vlogs Youth Media Search the history of over 808 billion web pages on the Internet. Search the Wayback Machine Search icon An illustration of a magnifying glass. Mobile Apps Wayback Machine iOS Wayback Machine Android Browser Extensions Chrome Firefox Safari Edge Archive-It Subscription Explore the Collections Learn More Build Collections Save Page Now Capture a web page as it appears now for use as a trusted citation in the future. Please enter a valid web address AboutBlogProjectsHelpDonateContactJobsVolunteerPeople About Blog Projects Help Donate Donate icon An illustration of a heart shape Contact Jobs Volunteer People Audio Item Preview Flag this item for Graphic Violence Explicit Sexual Content Hate Speech Misinformation/Disinformation Marketing/Phishing/Advertising Misleading/Inaccurate/Missing Metadata audio Cậu Chủ Hồ Đồ Topics Cậu Chủ Hồ Đồ Cậu Chủ Hồ Đồ Addeddate 2019-03-26 012125 External_metadata_update 2019-04-13T065649Z Identifier cau-chu-ho-do Scanner Internet Archive HTML5 Uploader plus-circle Add Review comment Reviews There are no reviews yet. Be the first one to write a review. 352 Views DOWNLOAD OPTIONS download 1 file ITEM TILE download download 44 files OGG VORBIS Uplevel BACK download download download download download download download download download download download download download download download download download download download download download download download download download download download download download download download download download download download download download download download download download download download download download 1 file TORRENT download download 1 file VBR M3U download download 44 files VBR MP3 Uplevel BACK Truyện Audio Ngôn Tình Cậu chủ hồ đồ P1 download download Truyện audio ngôn tình Cậu chủ hồ đồ P11 download Truyện audio ngôn tình Cậu chủ hồ đồ P12 download Truyện audio ngôn tình Cậu chủ hồ đồ P13 download Truyện audio ngôn tình Cậu chủ hồ đồ P14 download Truyện audio ngôn tình Cậu chủ hồ đồ P15 download Truyện audio ngôn tình Cậu chủ hồ đồ P16 download Truyện audio ngôn tình Cậu chủ hồ đồ P17 download Truyện audio ngôn tình Cậu chủ hồ đồ P18 download download Truyện audio ngôn tình Cậu chủ hồ đồ P2 download Truyện audio ngôn tình Cậu chủ hồ đồ P20 download Truyện audio ngôn tình Cậu chủ hồ đồ P21 download Truyện audio ngôn tình Cậu chủ hồ đồ P22 download download download Truyện audio ngôn tình Cậu chủ hồ đồ P25 download Truyện audio ngôn tình Cậu chủ hồ đồ P26 download Truyện audio ngôn tình Cậu chủ hồ đồ P27 download Truyện audio ngôn tình Cậu chủ hồ đồ P28 download Truyện audio ngôn tình Cậu chủ hồ đồ P29 download Truyện audio ngôn tình Cậu chủ hồ đồ P3 download Truyện audio ngôn tình Cậu chủ hồ đồ P30 download Truyện audio ngôn tình Cậu chủ hồ đồ P31 download Truyện audio ngôn tình Cậu chủ hồ đồ P32 download Truyện audio ngôn tình Cậu chủ hồ đồ P33 download Truyện audio ngôn tình Cậu chủ hồ đồ P34 download Truyện audio ngôn tình Cậu chủ hồ đồ P35 download Truyện audio ngôn tình Cậu chủ hồ đồ P36 download Truyện audio ngôn tình Cậu chủ hồ đồ P37 download download Truyện audio ngôn tình Cậu chủ hồ đồ P39 download Truyện audio ngôn tình Cậu chủ hồ đồ P4 download Truyện audio ngôn tình Cậu chủ hồ đồ P40 download download Truyện audio ngôn tình Cậu chủ hồ đồ P42 download Truyện audio ngôn tình Cậu chủ hồ đồ P43 download Truyện audio ngôn tình Cậu chủ hồ đồ P44 end download Truyện audio ngôn tình Cậu chủ hồ đồ P5 download Truyện audio ngôn tình Cậu chủ hồ đồ P6 download Truyện audio ngôn tình Cậu chủ hồ đồ P7 download Truyện audio ngôn tình Cậu chủ hồ đồ P8 download Truyện audio ngôn tình Cậu chủ hồ đồ P9 download download 225 Files download 49 Original SHOW ALL IN COLLECTIONS Folksoundomy Vietnamese Audiobooks Folksoundomy A Library of Sound Uploaded by Truyen Audio VN on March 26, 2019 SIMILAR ITEMS based on metadata Terms of Service last updated 12/31/2014 CẬU CHỦ HỒ ĐỒ Công ty cổ phần sách và truyền thông Quảng Văn rất mong nhận được góp ý của bạn đọc Mọi ý kiến xin gửi về Email [email protected] 作品:《少爷太胡来》 作者:星野樱 Chinese edition copyright © 2011 by 星野樱 Vietnamese edition copyright © 2011 by 越南广文传媒与图书股份公司 The work Shao ye tai hui lai The author Xing Ye Ying Chinese edition copyright © 2011 by Xing Ye Ying Copyright © 2011 by Quang Van Media and Books Jointstock Company All rights reserved Hợp đồng xuất bản được kí giữa Công ty cổ phần sách và truyền thông Quảng Văn với tác giả Tinh Dã Anh. Bản quyền bản tiếng Việt Cậu chủ hồ đồ © Công ty cổ phần sách và truyền thông Quảng Văn 2011. Bản quyền tác phẩm đã được bảo hộ. Mọi hình thức xuất bản, sao chụp, phân phối dưới dạng in ấn hoặc văn bản điện tử, đặc biệt là việc phát tán trên mạng Internet mà không có sự cho phép bằng văn bản của Công ty cổ phần sách và truyền thông Quảng Văn là vi phạm pháp luật và làm tổn hại đến quyền lợi của công ty và tác giả. Không ủng hộ, khuyến khích những hành vi vi phạm bản quyền. Chỉ mua bán bản in hợp pháp. Biên mục trên xuất bản phẩm của Thư viện Quốc gia Việt Nam Tinh Dã Anh Cậu chủ hồ đồ Tiểu thuyết / Tinh Dã Anh ; Lục Hoa dịch. - H. Văn học ; Công ty Sách và Truyền thông Quảng Văn, 2012. - 559tr. ; 21 cm ISBN 9786046901402 1. Văn học hiện đại 2. Tiểu thuyết 3. Trung Quốc - dc14 VHC0007p-CIP Bản quyền Hân Ngọc Biên tập Quảng Văn Minh Minh - Phương Linh Tinh Dã Anh CẬU CHỦ HỒ ĐỒ Lục Hoa dịch NHÀ XUấT BảN VăN HọC Tinh Dã Anh Ba quy định dành cho hầu nữ thế kỉ mới Thứ nhất, phục tùng mọi mệnh lệnh của cậu chủ. Cái này bao gồm cả cái gì sắc sắc ấy, không nói rõ ràng thế này liệu có bẫy ngầm không nhỉ? Thứ hai, chiều theo mọi sở thích của cậu chủ. Thế tức là chọn người yêu thế nào cũng bị cậu ấy nhúng tay vào đúng không? Thứ ba, tuyệt đối không được phép yêu cậu chủ. Ừm, xem ra quy định cuối cùng dễ nhất ấy nhỉ. Tinh Dã Anh Quyển 1 Hội chứng sợ hãi tiền hôn nhân “Là cô đi, kết hôn với tôi”. “…Hả?! Cậu… cậu chủ nói gì vậy?”. Cái kiểu nói như đi chợ mua thịt lợn này là có ý gì? “Tôi chỉ muốn cô kết hôn với tôi. Không bảo cô yêu tôi”. Chương 1 Tôi là Diêu Tiền Thụ, làm hầu nữ, ngầu không? “Diêu Giai Thị Tiền Thụ!”. “Có! Báo cáo tổng quản bảo mẫu! Con đã trang bị vũ trang đầy đủ rồi, lúc nào cũng có thể phục vụ cậu chủ!”. “Rất tốt! Đọc thuộc lòng ba quy định của người hầu thế kỉ mới!”. “Vâng! Thứ nhất, phục tùng mọi mệnh lệnh của cậu chủ, mệnh lệnh hợp lý hoàn toàn nghe theo, không hợp lý cũng phải cố nghe theo, nhưng mệnh mệnh có hợp lý hay không đều do cậu chủ quyết định!”. “Chuẩn, điều thứ hai!”. “Thứ hai, chiều theo mọi sở thích của cậu chủ, cậu chủ thích con cũng thích, cậu chủ ghét con cũng ghét, cậu chủ đánh người, con ở cạnh ném đá”. “Ngoài ném đá ra thì sao?”. “Vâng! Lúc cậu chủ đánh không lại, con phải gọi 120 số điện thoại gọi cấp cứu trước!”. “Lại nhớ nhầm rồi! Lúc cậu chủ đánh người, con có thể ở cạnh ném đá nhưng nếu cậu chủ đánh không lại thì con phải làm bao cát chắn phía trước”. 8 Cậu chủ hồ đồ “...”. “Run cái gì mà run! Có ý kiến khác à?”. “Không… con có ảo giác đau thôi…”. “Điều thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất!”. “Vâng! Điều thứ ba”, đối với con bé mà nói, cũng là điều dễ nhất, “nhất định không được phép yêu cậu chủ! Kìm chế bản thân, cúc cung tận tụy, ngoan ngoãn làm một con chim sẻ nhỏ bé, tuyệt đối không tơ tưởng làm phượng hoàng!”. “Hừm, tuyệt lắm. Tẩy não xong rồi, đã chuẩn bị sắp xếp xong! Con có thể bắt đầu làm việc rồi!”. “Vâng!”. “Cậu chủ, cậu có khát không? Cậu muốn uống hồng trà, trà sữa hay trà hoa cúc?”. “...”. “Cậu chủ, cậu có đói không? Hôm nay muốn ăn món Trung Quốc, món Âu hay món Nhật?”. “...”. “Cậu chủ, cậu nóng không? Cậu muốn em quạt mạnh, quạt vừa hay quạt nhẹ thôi?”. “Tránh xa tao ra một chút”. “Cậu chủ! Mười mét đã đủ xa chưa?”. “... Mày chắn màn hình ti vi rồi. Tránh ra”. “Nhưng cậu chủ, thế này mới có tám mét chín mươi ba, em lấy thước dây ra đo rồi, không nhầm đâu”. 9 Tinh Dã Anh “Đứng ra sau!”. “Nhưng cậu chủ, sau em là tủ ti vi…”. “Ngồi lên trên”. “Hả? Ngồi… ngồi lên trên?”. Từ tủ ti vi tới sofa chỗ cậu chủ ngồi vừa đúng mười mét chuẩn, nhưng… “Dạng chân ra… dạng thêm chút nữa”. “Cậu… cậu chủ, tư thế này em… em…”. Mỏi người quá, lại không thục nữ mà. Cậu chủ kì cục quá, không có việc gì làm kêu nó chơi trò xoạc chân. “Rất tốt, cứ thế đi. Cứ ở đó, đừng có qua đây”. “… Nhưng… Cảm giác coi ti vi bị em ngồi lên trên được chứ ạ?”. “Được”. “…”. Được chỗ nào chứ, đũng quần con bé sắp toạc ra tới nơi rồi! Con gái nhà họ Diêu có cái tên may mắn - Diêu Tiền Thụ. Cái tên kêu tiền vẫy bạc rất hay như thế mang theo mong ước đẹp đẽ của bố mẹ, mong con gái trở thành cây tiền tài cho cả nhà. Cũng không ngờ rằng chính vì cái tên quá mức may mắn, từ nhỏ con bé đã bị mưu toan, được ngầm định làm đám nhóc người hầu phục vụ cho cậu chủ. Lúc ấy còn nhỏ tuổi, con bé hoàn toàn chẳng hiểu hàm ý gì trong đó, mãi tới khi một quyển từ điển nặng trình trịch được đặt vào tay nó... Người hầu trong gia đình, còn gọi là gia nhân. Ý là, người hầu sinh ra đã là người hầu. Là tầng lớp thấp nhất trong lịch sử xã hội người Mãn. 10 Cậu chủ hồ đồ “Cậu chủ, cậu cố ý đưa từ điển cho em coi là có ý gì?”. Con nhóc sáu tuổi ngay cả các bộ chữ còn chưa biết hết chứ đừng nói phải hiểu cái mớ chữ khó nhằn dài dằng dặc như trên nhưng giọng cười mỉa mai của cậu chủ vang lên bên cạnh lại khiến nó lạnh cả sống lưng, bản năng cảm thấy câu này nhất định chẳng hay ho gì. “Hừ. Tầng lớp thấp nhất”. “… Cậu chủ, nhìn mặt cậu gian lắm”. “Qua đây ngồi”. “Ấy? Em có thể ngồi cạnh cậu sao?”. “Dưới đất”. “...”. “Ngồi cạnh Hắc Thủ Đảng”. “…”. Hắc Thủ Đảng - con chó cưng của cậu chủ, một con chó có bộ mặt già nua, ngu ngu, thịt hai bên mép rủ xuống, nhưng có người nói nó là Tàng Ngao thuần chủng còn đáng giá hơn cả con bé. Con bé không hiểu, loại chó như lén nhổ hết lông sư tử cắm quanh mặt mình chơi trò COSPLAY thì dựa vào cái gì mà đáng giá hơn mình. “Ngồi xổm ấy”. “...”. “Tay”. “…”. Đưa tay ra. “Sủa”. “Gấu gấu, oẳng oẳng, meo meo”. 11 Tinh Dã Anh “Ngoan”. Cậu nhóc cúi người xuống xoa đầu con bé, nhếch miệng khẽ nói, “Cả đời chó ngao chỉ nhận một chủ nhân, cho nên mày phải học nó, từ nay trở đi, mày giống Hắc Thủ Đảng, cả đời này chỉ có thể nhận tao là chủ nhân, thứ gì của mày đều thuộc về tao, cái gì của mày cũng là của tao, từ tóc tới ngón chân, cả tên đàn ông sau này của mày, con mày sinh ra cũng thuộc về tao, nghe rõ chưa?”. “Nghe thì rõ rồi, nhưng…”. “Gì?”. “Cậu chủ, giờ em mới có sáu tuổi rưỡi, cấm chòng ghẹo người dưới mười tám tuổi, chuyện này chờ em mười tám tuổi, cậu nhắc lại được không? Em sợ mình quên mất”. “...”. 12 Chương 2 Cậu chủ về rồi?! Diêu Tiền Thụ từ người làm công biến thành cô hầu nhỏ, mười năm như một ngày. AM 630 tỉnh dậy rửa mặt. AM 645 chuẩn bị bữa sáng. AM 655 lẻn vào phòng ngủ của cậu chủ, tiện chân đá một cái vào hình mẫu mỗi ngày mình phải học tập đang ngủ ở chân giường cậu chủ - Hắc Thủ Đảng. AM 700 dùng giọng dịu dàng gọi cậu chủ dậy. AM 715 cậu chủ tỉnh hẳn, miễn cưỡng ngồi dậy, vươn rộng hai tay, chờ được hầu hạ. AM 71501 nhảy lên giường, cởi cúc áo ngủ của cậu chủ ra, thay quần áo cho cậu ấy ngay trên giường. AM 71603 vì chảy quá nhiều nước bọt nên bị cậu chủ đá một phát xuống giường, cậu chủ vừa mắng vừa tự mặc quần áo. AM 720 cậu chủ tình cảm gọi Hắc Thủ Đảng dậy, cùng xuống lầu ăn cơm. Trong căn phòng chỉ còn lại một bóng người thảm thương gạt nước mắt nhoài người nhặt lại áo ngủ. 13 Tinh Dã Anh AM 745 mở cửa xe ô tô cho cậu chủ, cung kính tiễn cậu chủ đi tới học viện quý tộc. AM 750 cậu chủ đang lưu luyến chia tay với Hắc Thủ Đảng. Am 755 vẫn đang lưu luyến… đằng sau một người, một chó có một dáng người cắn khăn tay ngó đồng hồ, sốt ruột tới đỏ cả mặt. AM 800 cậu chủ lượn đi. AM 80001 cắn bánh mì chạy tới trường học bình dân. AM 901 tới muộn, bị chủ nhiệm lớp đuổi ra ngoài xách nước. AM 1139 nghỉ học sớm, vắt chân lên cổ chạy đi đưa cơm trưa cho cậu chủ, nhân thể bị vứt cho mấy món rau ghét ăn. PM 200 đi muộn lần thứ hai, lại làm thân với xô nước. PM 500 tan học về nhà, nhận được điện thoại đe dọa của cậu chủ, nói về nhà trễ hơn cậu ấy, cô chết là cái chắc. PM 501 bị chó hoang đuổi theo, chạy về nhà như điên. PM 612 chuẩn bị bữa cơm có ánh nến xong. PM 615 cậu chủ về nhà, vào phòng, vơ sạch mấy ngọn nến cô cẩn thận bày biện, ném vào thùng rác, ăn bữa cơm không ánh nến rất không lãng mạn với Hắc Thủ Đảng. PM 630 ngồi xổm cạnh thùng rác, rơm rớm nước mắt nhặt lại nến. PM 700 thời gian chiếu tin tức tài chính kinh tế, tin tức lá cải, đủ các thứ trò tin tức của cậu chủ. PM 1000 đi theo sau cậu chủ thích vừa cởi quần áo vừa đi vào phòng tắm, nhặt lại quần áo. 14 Cậu chủ hồ đồ PM 1005 cậu chủ tắm, Hắc Thủ Đảng bị ép tắm chung, ai đó hai mắt rưng rưng đứng ngoài cửa liếc mắt lén ngắm nhìn đường cong tuyệt vời qua cửa kính mờ mờ. PM 1100 thời gian tự do mơ mộng tinh thần, đừng quấy rầy. Một ngày đầy máu và nước mắt qua đi, thời kì nổi loạn tuổi dậy thì của cậu chủ cứ lẳng lặng mà tới, cuộc sống của cô bé người hầu càng lúc càng khó khăn. “Cậu chủ cậu chủ, hình như em lại cao lên rồi, giờ em không cần kiễng chân trên ghế cũng có thể nhoài người lên bàn bếp rồi, thế là em có thể thấy thức ăn trong nồi có cháy hay không, cũng sẽ không bị bếp gas đốt cháy tóc, lại càng không bị Hắc Thủ Đảng chồm lên đẩy ngã từ ghế vào nồi nữa”. “Nói ngắn gọn thôi”. Tính nhẫn nại đang giảm xuống. “Cậu chủ, cậu chủ, cậu không cảm thấy em thay đổi chỗ nào sao? Cậu xem này, chỗ này của em dài hơn một tí, ở đây lại chật đi một tí, còn ở đây ngắn đi một tí đúng không? Cậu chủ, cậu chủ, cậu đừng có bơ em chứ, cậu hãy nghĩ đến nỗi khổ sở của tầng lớp dưới đáy một chút đi, em sắp bị bó tới tắt thở rồi, thế này thì em thực sự rất khó phục vụ cho cậu chủ nữa!”. “Vào điểm chính”. Tính nhẫn nại tiếp tục giảm xuống. “Cậu chủ, cậu chủ, em chỉ muốn xin một bộ quần áo người hầu mới thôi, không lẽ lại khó khăn thế sao? Tiền nong eo hẹp thế sao? Hay sở thích của cậu quá trớn lắm rồi?”. “Câm miệng”. Tính nhẫn nại đã về không. “Cậu chủ, cậu chủ, váy quá ngắn, ngực lại quá chật, thấy em bị quần áo cỡ nhỏ ép tới đau khổ, cậu hài lòng như thế sao?! Cậu chủ, cậu chủ! Đâu phải chỉ có mình cậu mới dậy thì chứ”. 15 Tinh Dã Anh “Cút”. Tính nhẫn nại đã xuống âm. Mỗi câu trả lời lại ít đi một chữ, khiến Diêu Tiền Thụ mười sáu tuổi mặc đồ cỡ nhỏ im lặng đi ra, cũng may dáng người của cô vẫn coi như hợp tác, dậy thì không quá dữ dội, người cứ bị ép mà vẫn chưa phá nát bộ đồng phục cỡ bé để chui ra. Tuy bản thân oán thán cái tính keo kiệt của cậu chủ rất nhiều, nhưng vẫn không dám trễ nải chuyện phục vụ cậu ấy. Kì nghỉ hè cuối cùng của cấp ba, cậu chủ đưa Hắc Thủ Đảng đi nghỉ mát, nhân thể kéo cô theo. Mây trôi vạn dặm, cảnh vật đẹp tươi, cậu chủ vô cùng hứng khởi, một tay dắt Hắc Thủ Đảng, một tay vươn về phía cô. Cô không nghĩ gì, đưa tay mình ra, lại bị cậu chủ kì thị gạt ra. “Trà”. “Vâng vâng vâng! Trà cao cấp, có ngay đây!”. Cô quay đầu lại tìm đồ của mình - một cái túi Doraemon kì diệu thân thương thật to bằng vải bạt quân đội đang đeo trên vai cô, trên cái túi to tướng đó thêu mấy chữ cỡ bự xiêu vẹo màu đỏ đậm tươi tắn Phục vụ cậu chủ, sứ mệnh quang vinh mà thần thánh. Rút bình giữ nhiệt ra, lấy ấm Tử Sa ra, cầm túi trà ra, lôi cả giá nướng thịt, than củi, năm cân thịt bò tươi với cánh gà ướp sẵn ra. “Cậu chủ, cậu xem còn cần gì nữa không?”. “... Rốt cuộc trong cái túi rách của cô đựng bao nhiêu thứ vậy?”. “Cũng không nhiều lắm đâu. Cơm hộp, thức ăn cho chó, nước khoáng, khăn tắm, bàn chải đánh răng, ô che nắng, kem chống nắng, ghế gấp du lịch, còn có quần bơi của cậu với phao bơi của Hắc Thủ 16 Cậu chủ hồ đồ Đảng, còn có thứ quan trọng nhất, tổng quản bảo mẫu có nhắc nhở em, thứ này nhất định phải đem theo cho cậu, vì giờ cậu chủ đang dậy thì mà!”. “Thứ gì vậy?”. “Tèn tén ten! Quần lót để thay! Ba cái nhé!”. “Soạt”. Tiếng vải bông bị xé rách. “Cậu… cậu chủ, đây là quần lót của cậu đó, không thể đội lên đầu em được. Xin cậu lấy xuống cho em với. Mất mặt lắm!”. Cho nên mới nói, con mèo máy vô dụng, ngày nào cũng lôi mấy thứ ngu ngốc chả ai biết là cái gì ra hành hạ người khác thật đúng là khiến cho người ta thấy ghét! “Hết kì nghỉ hè, tôi muốn đi Anh”. Cái tay đang ra sức kéo quần lót xuống ngừng lại, cô chớp mắt nhìn bóng lưng hơi mờ ảo dưới ánh hoàng hôn trước mắt mình. Cậu quay đầu lại, “Du học”. “Vậy em…”. “Cô không được đi theo”. Cậu cau mày, “Khó lắm tôi mới xin được vào trường sống mấy ngày yên tĩnh, cả cô và tổng quản bảo mẫu không ai được theo hết”. “… Cậu chủ, bảo mẫu chắc sẽ đau lòng lắm đó. Tuy là đàn ông, nhưng ông ấy kiên quyết ôm bình sữa nuôi cậu lớn lên, ý chí của người đàn ông pha sữa bột làm bảo mẫu đáng sợ lắm, đâu phải cậu không biết? Dù ông ấy không cho cậu kết bạn, nhưng là vì sợ cậu bị bạn xấu làm hư; không cho cậu yêu đương, là sợ cậu bị mấy cô gái xấu xa bắt nạt; không cho cậu coi phim A, là sợ cậu bị nhiễm mấy 17 Tinh Dã Anh thứ hư hỏng ấy, ông ấy đều vì cậu hết, cậu mà đi một cái thì kiểu gì ông ấy cũng dằn vặt em chết mất, chắc đó chắc đó!”. “Sao tôi phải quan tâm cô sống hay chết hả?”. “Cậu chủ, đã bao nhiêu năm mà cậu vẫn chẳng thay đổi tẹo nào, vẫn quá đáng như thế, hu hu”. “Cô dám cãi tôi à?”. “Hu hu, không dám ạ”. “Rất tốt, Hắc Thủ Đảng không đi máy bay được, không thể đi cùng với tôi, cô ở đây chăm sóc nó”. “Hắc Thủ Đảng không đi máy bay được, nhưng cậu chủ ơi, em em em, em khỏe hơn nó nha, em có thể đi máy bay đó! Cuối cùng em cũng thắng nó một hiệp rồi!”. “Cô đi được máy bay thật, nhưng tôi không định cho cô tiền mua vé đâu”. “Tại sao chứ? Em còn chưa được đi máy bay mà”. “Lãng phí”. “… Được rồi. Cậu chủ, em quyết định ở lại giữ biệt thự cố gắng hoàn thành nhiệm vụ cậu chủ giao, chăm sóc Hắc Thủ Đảng như chăm sóc cậu chủ, trong lòng em, Hắc Thủ Đảng quan trọng lớn lao như cậu, nó vĩnh viễn sống trong tim em như cậu, em nhìn thấy nó sẽ nhớ tới thân hình to lớn của cậu”. “...”. “Vậy chừng nào cậu trở về?”. Cậu liếc mắt nhìn cô một cái, không đáp. 18 Hết giờ làm về nhà. Trong lòng Diêu Tiền Thụ rối bời, cô có rất nhiều chuyện đại nghịch bất đạo cần nói với cậu chủ. Thế nên, cô quyết định hôm nay đưa cho cậu chủ tiền tiêu vặt cả tuần, tổng cộng là ba trăm năm mươi tệ! Tiền mà, ai chả thích? Nhất là cậu chủ đã lâu chưa được nhìn thấy nhiều tiền như thế. Có khi cậu ấy đột nhiên sẽ vui mừng sung sướng, thế thì cô có thể thuận lợi thông báo điều kiện của phó tổng Thư mà không lo tới chuyện bị đánh cũng nên. Sắp xếp kịch bản xong xuôi, nhưng cậu chủ không phối hợp. Cậu mở cốp xe sau. Một đôi giày đế bằng và bộ đồ người hầu được nhét vào tay Diêu Tiền Thụ. “Cậu… cậu chủ? Làm gì thế?”. Cậu chủ ngạo mạn hất hất cằm, ra lệnh, “Đi thay đi”. =~= Không phải về nhà mới thay đồ của người hầu vào à? Hôm nay cậu chủ vội gì chứ? Còn cố ý để quần áo của cô ở cốp sau nữa? Muốn nhìn mình mặc trang phục người hầu thế sao? Không phải ngày nào ở nhà cũng nhìn thấy à? “Ngây ra đó làm gì? Không thay à?”. Mặc bộ đồ của người hầu là dấu hiệu cho thấy người này thuộc về mình! Còn ai dám để ý tới cô ấy nữa chứ? “Vâng, cậu chủ”. Cô hầu vâng lời, lạch bạch chạy đi thay quần áo. Cậu chủ dáng người cao ráo, chờ ở cạnh xe. Mãi tới khi thấy cô đi giày da đế bằng, mũ đội đầu viền ren, đeo túi Do­rae­mon, trên người toàn là những thứ thuộc về mình, lúc này cậu chủ mới hừ một tiếng hài lòng. Thế này nhìn thuận mắt hơn. Không mặc bộ đồ này, cô sẽ không ý thức được mình là người phụ nữ của cậu. Ngốc nghếch lại có cả đống sơ hở, khiến cho người ta mơ tưởng! Cậu phải thường xuyên nhắc nhở cô, cô thuộc sở hữu của cậu. “Cậu chủ, cậu nhìn thế này được rồi chứ?”. “Ừ. Lên xe”. “Cậu chủ, chúng ta phải đi đâu?”. Cô nhoài người lên cửa kính lo lắng nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ xe, chớp mắt đáng thương như con vật bị nhốt trong phải về nhà sao? Nhưng cảnh vật bên đường hơi là lạ. Không lẽ cậu chủ… định ra tay trước, đã bàn giá cả xong, đem cô tới thẳng chỗ bán? Cậu chủ kéo đầu cô ra khỏi cửa kính, ép vào ngực mình, vừa lái xe vừa thỉnh thoảng đưa mắt nhìn cô, “Sân bóng rổ”. “Sân bóng rổ? Cậu chủ, chúng ta tới sân bóng rổ làm gì?”. Ánh mắt như chú cún con trung thành sợ bị vứt bỏ của cô khiến cổ họng cậu chủ khẽ chuyển động, “Luyện tập”. Luyện tập? Bóng rổ? Cậu chủ còn sợ dáng người vai rộng eo nhỏ siêu ngầu của mình chưa đủ xịn à? Trên sân bóng rổ ngoài trời trước lúc hoàng hôn không nhiều người lắm, nhưng bầu không khí không vì thế mà thiếu sức nóng. Diêu Tiền Thụ đi theo sau cậu chủ, nhìn xuống sân từ trên khán đài, sân bóng bị mấy anh chàng mặc đồ thể thao chiếm, chuyền bóng, ném bóng, họ đều đang khởi động. Một người trong đó ngẩng đầu nhìn lên khán đài, “Này! Tên Cẩm Ngọc tới kìa!”. Nói xong, cậu ta vẫy tay với cậu chủ, hét lớn, “Ê nhóc, xuống đây mau! Để tôi coi cậu ra nước ngoài mấy năm có nhũn chân ra không nào!”. Cậu chủ nghe thế, chẳng nói chẳng rằng nhẹ nhàng nhảy ra khỏi khán đài, đi vào trong sân. Trong nháy mắt, toàn bộ các kiểu chào hỏi bạn bè giữa đàn ông với nhau thi nhau biểu diễn trước mắt cô hầu nhỏ. Vỗ vai, đấm ngực, xoa đầu. Cô hầu trên khán đài há hốc miệng ra nhìn, cậu chủ tôn quý ngạo mạn nhà cô có thể chịu đựng được sự đối xử của người khác như thế sao? Cậu chủ nghiêm túc chẳng tùy tiện nói cười nhà cô đang bị người ta vò rối tóc, đấm ngực thùm thụp, vỗ vai điên cuồng à? Đáng sợ quá! Đây là tình nghĩa anh em trong truyền thuyết sao? Cậu chủ dưới sự quản thúc nghiêm ngặt của tổng quản bảo mẫu mà lại có anh em? Nếu để tổng quản bảo mẫu biết cậu chủ bị một đám con trai quây xung quanh chà đạp nhúng chàm, chắc ông ấy tan nát mất? Cô đang bận cảm thán u sầu bỗng phát hiện mấy vị anh em kia đang nhìn chằm chằm vào mình, ngay cả cậu chủ cũng ngoắc tay với cô, ý bảo cô nhanh lăn tới cạnh mình đi. Cô hầu vâng lệnh, le te chạy xuống khán đài, lăn tới bên cạnh cậu chủ. “Cậu chủ, cậu có gì sao bảo ạ?”. Cô cúi thấp người, đợi cậu chủ ra lệnh. Cậu chủ hơi khó chịu kéo cô tới bên cạnh mình, cau mày. “Cẩm Ngọc, ai đấy?”. “Đúng rồi, giới thiệu đi”. “Nhanh giới thiệu cho anh em quen cái nào!”. Anh em ồn ào thúc giục cậu chủ. Cậu chủ nhìn sâu vào cô, hít một hơi, đôi môi mỏng khẽ mở, “Cô ấy là…”. “Tôi là người hầu của cậu chủ, là người hầu riêng của cậu ấy. Chào các anh”. “…”. Sự im lặng tuyệt đối khiến mặt mày mấy chàng trai căng ra, họ cùng đưa mắt nhìn ngón áp út của cậu chủ, sau đó phá ra cười. “Ha ha ha ha ha!”. “Chết cười mất, quý công tử Cẩm Ngọc, lần này cậu mất mặt quá!”. “Chậc chậc, công tử Cẩm Ngọc chỉ cần liếc mắt đã chinh phục được con gái của chúng ta cũng có lúc thất bại”. “Ôi chao, mẹ tôi ơi, cô ấy nói gì, cô ấy là người – hầu – riêng của cậu à, Cẩm Ngọc, cậu đúng là... kém tắm quá”. “Hả? Cậu... cậu chủ? Sao thế ạ? Em nói gì sai à?”. Sao các cậu ấy cười cậu thế? Cô đảo mắt nhìn cậu chủ thắc mắc, nhưng phát hiện... Sắc mặt cậu chủ thật đáng sợ, xanh đỏ trắng cứ lần lượt xẹt qua, sau đó... hu hu, đang trừng mắt nhìn cô, đang tàn bạo nhìn cô, đang bắn tia nhìn vô cùng giận dữ về phía cô... “Ha ha... em gái ơi, cái mặt cá của cậu chủ nhà em chúng tôi chịu đựng từ hồi cấp ba tới giờ, đi nước ngoài mấy năm cũng không thay đổi, em không nấu gì tẩm bổ cho cậu ta à?”. “Thần kinh thô thì bổ cái gì, huống hồ còn có cô hầu còn ngốc hơn cậu ta chứ... ha ha ha ha! Người hầu đó!”. =皿= Ơ! Người hầu thì có gì mà cười hả? Anh em của cậu chủ đang sỉ nhục nghề nghiệp hơn người của cô sao? “Em gái này, em biết chúng tôi là gì của cậu ta không?”. “Không biết”. >皿“Chúng tôi là bạn học cấp ba của cậu ta”. Cô tròn mắt. Bạn học cấp ba? Có cái gì mà giỏi, cô cũng có nhé! “Cậu chủ cao quý nhà cô cố ý đưa cô tới gặp bạn học cấp ba, còn giới thiệu cho chúng tôi làm quen!”. Âm cuối dài giọng đầy ẩn ý khiến Diêu Tiền Thụ càng hoang mang hơn, cậu chủ giới thiệu cô làm quen với bạn học cấp ba của mình? Có ý nghĩa gì đặc biệt à? Cô hoang mang nhìn cậu chủ. Chỉ thấy một chàng trai gác tay lên vai cậu chủ, cười đểu với cô, khẽ giọng hỏi bên tai cậu ấy, “Cẩm Ngọc, là cô ấy à?”. Cậu chủ không đáp, chỉ ậm ừ. “Còn nhớ hồi đó miệng lưỡi ghê gớm lắm, nói chắc như đinh đóng cột luôn. Cái gì mà cô ta chỉ là người hầu của tôi mà thôi, lại còn mà thôi nữa! Hừ! Giờ gặp báo ứng rồi hả? Người ta nói người ta chỉ là người hầu của cậu mà thôi, chỉ thế mà thôi!”. Nói xong, còn kéo tay trái đang đeo nhẫn cưới của cậu chủ lên lắc lắc. “...”. Cậu chủ nghiêng đầu nhìn đi chỗ khác. “So với ảnh chụp hồi bé giờ lớn cũng không tồi đâu”. Từ thung lũng biến thành đồi núi rồi. Cậu chủ lườm, “Cậu, đang nhìn đi đâu đấy?”. Mọi người cười ầm ĩ khiến mặt cậu chủ đỏ bừng, vẻ giận dỗi trên mặt cũng không kìm nén được nữa, cậu chủ bực bội xách cô ra ngoài sân bóng, cởi áo khoác, nhét vào tay cô. “Mặc vào”. “Hả?”. Trang phục người hầu mặc chung với áo khoác của cậu chủ? Phối hợp kiểu quái gì thế? Nghi hoặc thì nghi hoặc, cô vẫn mặc áo khoác của cậu chủ vào. Mùi của cậu chủ còn vương trên áo tỏa ra, không hề lẫn mùi của người phụ nữ khác, thuần khiết trong sạch khiến cô rất vui, nhưng áo khoác rộng thùng thình, tay áo dài lòng thòng, mặc vào khiến cô biến thành tên lùn mã tử. Nhưng cậu chủ còn chưa hài lòng, “Cài vào”. “Cậu... cậu chủ, còn phải cài ạ? Trời nóng lắm...” “Bảo cô cài lại cơ mà! Ngực!”. ~~~>__Thấy cô đã kín mít, cậu chủ hài lòng hừ khẽ, “Đứng ở đây chờ tôi”. Nói xong, cậu cởi cúc tay áo sơ mi, xắn tay áo lên, chuẩn bị vào sân chơi bóng. “Nhưng, cậu chủ... bọn họ, bạn học cấp ba của cậu... rốt cuộc bọn họ có ý gì?”. Chuyện kì quặc muốn hỏi còn một đống, còn nữa, bọn họ xem ảnh của cô khí nào? Lại còn là ảnh trước khi dậy thì nữa? “Không được hỏi!”. Cậu ngoái đầu nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo. “... Vâng...”. Không được hỏi? Thế đưa cô tới gặp bọn họ làm gì?! Cậu chủ thật kì cục... =~= Cậu chủ chơi bóng, người hầu cổ vũ, đây vốn là một đôi rất hòa hợp rất xứng đôi. Nhưng cô hầu chưa từng xem cậu chủ chơi bóng rổ như bay trên mây, miệng há ra cũng quên ngậm vào, càng không nói tới chuyện cổ vũ, hoàn toàn chỉ nhìn chăm chú vào cậu chủ bằng ánh mắt rất mê muội. Cô xoay người điệu nghệ, quả quyết giành bóng, lạnh lòng chuyền đi, quan trọng nhất là Cậu chủ cởi áo ra rồi! Áo sơ mi tơ tằm không co giãn lại vướng víu bị cậu chủ cởi ra, sợi tóc ướt rượt mồ hôi khẽ động, cậu tiện tay ném áo ra ngoài sân. Nửa thân trên để trần khiến chỉ số gợi cảm của đàn ông tăng vọt lên trong nháy mắt, xúc cảm dâng trào, máu huyết phun trào! Vứt áo một cách thoải mái phóng khoáng, lắc đầu gạt mồ hôi như trẻ con, vòm ngực cường tráng mướt mồ hôi, thắt lưng nhỏ rắn chắc tuyệt vời... Cô che mắt bịt mặt, thu lại ánh mắt đầy háo sắc, cô không thể buông thả bản thân tiếp tục nhìn ngắm cậu chủ cởi trần nữa. “Này”. Tiếng gọi có chút thở gấp của cậu chủ vang lên, đáng yêu tới mức tim cô loạn cả lên, là cô chẳng chút xấu hổ mà tưởng tượng ra à? Cậu chủ mà H thì có phát ra những âm thanh gợi cảm ngút ngàn thế này không nhỉ? “Gọi cô đấy! Quay cái gì?”. “Hả... hả?”. Vừa ngẩng đầu lên, lồng ngực ướt át phập phồng đã đập ngay vào mắt cô, một giọt mồ hôi chảy xuôi xuống ngực cậu chủ, suýt nữa là rơi trên chóp mũi cô, một dòng máu nóng xông lên não cô trong nháy mắt, nồng độ có thể sánh được với rượu mạnh. “Cậu... cậu chủ, anh em của cậu thì sao? Họ phải đi rồi à?”. Cô vội vàng nói lảng sang chuyện khác, nhìn mấy người bạn học cấp ba với cậu chủ chuẩn bị ra về. “Này! Em gái, nếu cậu chủ nhà cô mà quấy rối gì đó, nhớ gọi điện cầu cứu bọn tôi đó!”. “Cẩm Ngọc, có giỏi thì lần sau nhớ giới thiệu cho hoàn chỉnh, cậu hơi được đấy! Đi nhé!”. Đám bạn học cấp ba ồn ã đi mất, cậu chủ hơi mất tự nhiên nhìn cô hầu vẫn đang ù ù cạc cạc của mình. “Đưa nước cho tôi”. Cậu chủ giơ tay ra, chỉ chai nước lọc bên cạnh cô. “Vâng vâng!”. Cô vội vàng đưa chai nước qua. Cậu chủ vặn nắp chai, đổ ngay lên đầu. “Cậu chủ! Cậu làm như thế sẽ ốm mất!”. Cô kêu lên đầy quan tâm. Cậu chủ lắc lắc đầu vẻ chẳng để tâm, lườm cô, “Nãy giờ chơi bóng thế nào? Đẹp trai không?”. “Ưm...”. Hỏi thì nói đi!”. Tuy tư thế rất man, rất tuyệt vời, rất xịn, nhưng mà, “Cậu chủ, chuyện này không hợp với quy định, ba điều luật của người hầu quy định em không thể nghĩ cậu chủ đẹp trai...”. “Bốp”. Một đạp dẫm bẹp cái chai, cậu chủ nheo mắt uy hiếp, “Tôi ra lệnh cho cô nói đẹp trai!”. =_= Chuyện này cũng bị ra lệnh sao? “... Cậu... cậu chủ rất đẹp trai”. Cúi đầu bốn mươi lăm độ nhìn đất. “Cô đang nhìn đi đâu thế? Nhìn vào mắt tôi rồi nói”. Chuyện này độ khó cao lắm đó. Đừng ép cô mà. Miễn cưỡng giương mắt lên, nhìn vào đôi mắt đen của cậu chủ, mặt cô đỏ bừng lên. “Cậu... cậu chủ... rất... rất rất... rất đẹp trai”. Đôi mắt mông lung, mặt mày ửng đỏ, tiếng tim đập thình thịch, cô người hầu đáng yêu, thêm cảnh mặt trời lặn phụ vào. Chừng ấy yếu tố đã khiến chàng trai nhăn mày, yết hầu chuyển động. “Cậu chủ? Cậu sao thế?”. Sao đột nhiên lại đờ người ra thế? Xua xua tay trước mặt cậu chủ, lại đột nhiên bị cậu ấy nắm lấy kéo xuống. Cậu chủ áp sát lại gần, giọng ám muội, “Khó ngửi không?”. “Hả? Cái gì?”. “... Mùi mồ hôi”. Cậu chủ... cậu ấy đang để ý... mùi mồ hôi trên người? Cậu ấy đang lo cô thấy mùi trên người mình khó ngửi ư? Vì lần trước cô giận hờn trách cứ mùi nước hoa trên người cậu ấy sao? Cô ra sức lắc đầu. Sao lại ghét chứ? Thậm chí cô còn nghĩ cậu chủ đang ướt đẫm mồ hôi trước mặt mình thơm quá, ngầu quá, đáng yêu quá, thật muốn đưa tay ôm lấy rồi ra sức cọ cọ lên ngực cậu ấy. Thôi rồi. Sao cô lại có suy nghĩ không chấp nhận được kiểu này chứ! Cô chỉ là người hầu của cậu chủ, cô căn bản không có tư cách xét nét cậu chủ, cậu chủ căn bản cũng không cần chú ý tới tâm trạng của cô! Ba điều luật của người hầu, cô không thể có suy nghĩ không an phận, cô phải bình tĩnh! “Không khó ngửi?”. Nhưng nghe giọng cậu chủ vang lên, cô lại nhũn người. Lắc đầu lắc đầu. Mùi của cậu chủ sao lại khó ngửi được? “Không ghét?”. Lắc đầu lắc đầu. Cô thích muốn chết ấy! “Tốt lắm”. “Hả?”. Cô còn chưa kịp phản ứng, mùi mồ hôi thấm vào tận xương tủy của đàn ông đã trùm xuống, đôi môi ướt át áp lên khuôn mặt đỏ bừng của cô, cắn cắn nhè nhẹ lên gò má. Đầu lưỡi bướng bỉnh lộ ra giữa đôi môi của cậu chủ, xấu xa lấn lướt theo đường viền má, kiểu hôn còn khiêu khích hơn cả hôn sâu như thế này khiến lông tơ trên người cô dựng đứng lên, cái lưỡi trong khoang miệng trống rỗng suýt chút nữa mất lý trí mà đáp lại khiêu khích trên má. “Cậu... cậu chủ... em có chuyện muốn hỏi cậu”. “Hừ, không được nói. Tập trung vào”. Đôi môi trên mặt cô di chuyển, lần tìm, sắp lần tới bên môi cô rồi, không thể tập trung được! Cô sắp bị đôi mắt mê hoặc của cậu chủ hút vào, cô phải rút ra, rút ra rút ra nào! “Cậu chủ, em với Hắc Thủ Đảng, ai quan trọng với cậu hơn?”. Câu hỏi rất vô duyên bay ra khỏi miệng. “...”. Câu hỏi quái gì thế? “Không bằng được Hoắc Thú Đáng, em biết rồi, thế thế thế với tổng quản bảo mẫu thì sao? Nếu em với tổng quản bảo mẫu cùng rơi xuống sông, cậu chủ muốn cứu ai trước, cứu ai trước ạ?”. “..”. Hỏi câu này còn dở hơi hơn câu kia! “Nhưng mà, chắc cậu chủ sẽ không cứu ai đúng không? Ừm... có khi cậu còn cởi giày rửa chân ở sông, rồi cứ thế mà đi”. “... Cô muốn uống nước rửa chân của tôi à?”. Cậu chủ mở miệng cắn miếng thịt núng nính bên má, càng lúc càng chẳng hiểu được trong đầu cô nghĩ gì, càng không ngờ được cái câu làm mình sôi tiết lên hãy còn ở phía sau. “Cậu chủ, thế cậu bán em đi à?”. Vì cô chỉ là kẻ PK với Hắc Thủ Đảng mà cũng không bằng được, lúc nào cũng có thể bị thay thế! “...”. Cậu nghiêng đầu nhìn cô gái mình ôm còn đang mặc áo khoác của mình bằng ánh mắt nhìn người ngoài hành tinh, lát sau mới nói, “Tôi bán vợ của mình làm gì?!”. “Thật, thật thế ạ? Cậu chủ không bán em ạ?”. Chắc chắn là phó tổng Thư giở mấy trò điêu trá xấu xa, ly gián mối quan hệ chủ tớ thuần khiết của cô và cậu chủ! May là cô và cậu chủ vẫn còn trong mối quan hệ kết hôn giả vững chắc, đây là tác dụng lớn nhất của cô với cậu chủ, là một vị trí không thể thay thế! Cô vẫn còn giá trị lợi dụng, không cần lo bị bán đi nữa rồi! Phù! “Không muốn bị tôi bán à?”. Sờ lên dấu răng hơi hồng mình vừa cắn, cậu chủ khẽ hỏi. “Đương nhiên rồi!”. “Muốn ở bên tôi đến thế à?”. “Vâng vâng, phục vụ cậu chủ là vinh dự lớn nhất của em mà!”. “Thế bản đăng kí đại hội cuối tuần này, cô điền tên ai?”. “Phó tổng Thư... Óa!”. “...”. Ánh mắt sắc bén của cậu chủ, hình như... đang mắng cô là đồ khốn, bảo cô tự móc hai mắt ra, lấy cái chết đền tội. “Cậu... cậu chủ! Cậu nghe em giải thích, em có lý do mà!”. “Cậu... cậu chủ, mặt cậu nguy hiểm quá đáng sợ quá, em có thể rời mặt ra xa cậu một chút được không?”. “Cậu... cậu chủ! Đau quá đau quá! Nãy không phải đã sờ rồi sao? Sao tự dưng lại bẹo mặt em!”. Giãy giãy. “Nói! Cô muốn chọc tôi!”. Cậu chủ nổi giận. “Ưm... không được đâu!”. Cô dám từ chối tôi?”. “Không phải thế mà! Phó tổng Thư là cấp trên của em...”. “Cấp trên là cái quái gì! Giờ tôi là chồng cô!”. Làm gì có bà vợ nào vì cấp trên mà trở thành thù với chồng mình chứ? “Đúng đó! Cậu chính là cậu chủ em kính yêu nhất, vĩ đại nhất, có phong độ nhất mà!”. > /// “Hứ!”. Cái bẹo má nhẹ bớt, hóa ra chuốc thuốc mê có kiệu quả à? Ngay cả cậu chủ cũng không đỡ được hiệu quả thần kì của nó? Diêu Tiền Thụ thông minh thừa thắng xông lên, “Nhưng mà trong công việc khó tránh được có lúc thân bất do kỉ! Cậu chủ cũng không muốn nhìn thấy em bị phó tổng Thư bắt nạt chứ?”. Cô chọc chọc hai ngón tay vào nhau, cố gắng làm ra vẻ đáng yêu. “Hắn dám à!”. Có cậu chủ ở đây, chuyện bắt nạt cô đâu tới phiên Thư Thành Nhạc! Người hầu nhà mình, cậu sẽ tự bắt nạt! “Nhưng mà, mấy chị em đồng nghiệp em toàn chọn phó tổng Thư hết, nếu em mà không chọn theo, chắc chắn sau này đi làm sẽ bị gây khó dễ mất...”. “Tất cả đều chọn hắn ta?”. Cậu chủ nheo mắt. “Ấy... cậu chủ, cậu đừng lấy việc công trả thù riêng mấy cô ấy nhé... bọn em chỉ là vì yêu cầu công việc đơn thuần thôi, tuyệt đối không có chuyện công tư lẫn lộn đâu”. Không có công tư lẫn lộn à? Cậu liếc nhìn cô, như đang tính toán độ trung thành của cô. “Hơn nữa, em với cậu chủ là người một nhà mà! Tuy em thân ở trại Tào, nhưng lòng lại ở bên cậu chủ! Cho nên... lần này cứ để em xuôi theo số đông đi, được không?”. “...”. Cậu chủ lườm cô một cái, bực bội, suy xét, cuối cùng cúi người, chỉ vào má mình. “Hả?”. Cô hầu nghiêng đầu ngớ ra. Cậu chủ trừng mắt, “Đừng có giả ngu”. “Vâng...”. Cô nhìn là hiểu, chỉ là không dám chắc chắn. > /// Mím môi lại, chu miệng ra, cô gom đủ dũng khí rướn người hôn lên má cậu chủ chụt một cái rồi vội vàng lùi lại, ổn định lại trái tim như đang đánh trống trận của mình. “Cậu chủ... cậu, thế này có tính là đồng ý không?”. =3= Hôn thì đã hôn rồi, cậu chủ đừng làm khó dễ cô nữa chứ? “Hừ!”. “Thế em cứ coi là cậu đồng ý rồi nhé!”. “Thua thì cứ trừ tiền lương!”. “Hả?”. Còn tưởng mình thông minh, hồn lìa khỏi xác là có thể chạy thoát khỏi số phận bi trừ tiền lương chứ! “Ngay cả tiền lương người hầu cũng trừ sạch!”. TT__TT Cậu chủ, em hôn xong rồi, cậu mới thừa cơ cháy nhà hôi của, có thể đừng xấu tính như thế không? Cậu chủ, tuy như thế là đại nghịch bất đạo... nhưng giờ phút này vì số tiền lương ít ỏi của mình em muốn phó tổng Thư thủ tiêu quách cậu đi. Phải chiều theo mọi sở thích của cậu, cậu chủ ghét, con cũng ghét, cậu chủ đánh người, con ở cạnh ném đá. Nửa khuya, định rút một quyển truyện vào giường "dỗ" giấc, chần chừ một lúc, tôi lại chọn Cậu chủ hồ đồ của Tinh Dã Anh bởi muốn tìm cho mình một câu chuyện hài hước nhưng vẫn lắng đọng cảm xúc. Bối cảnh trong Cậu chủ hồ đồ có lẽ khá quen thuộc với những ai từng hoặc vẫn còn thích đọc truyện tranh của Nhật, cả poster tặng kèm sách cũng vẽ theo phong cách ấy. Một cậu chủ bề ngoài nho nhã nhưng rất đỗi lạnh lùng, khó tính; một cô người hầu lạch bạch, vụng về, một tổng quản bảo mẫu luôn xem cậu chủ như đứa trẻ cần được chăm bẵm, nâng niu từng chút; một vài trai xinh, gái đẹp làm tình địch chốn tình trường lẫn thương trường; ba quy định dành cho người hầu, một yêu cầu mà cậu chủ phải làm nếu muốn thừa kế sản nghiệp, thêm một chú chó ngao già khụ, tổ hợp này đủ để gây nên bao chuyện dở khóc dở cười. Cô hầu bé nhỏ trong truyện có cái tên Diêu Tiền Thụ đầy may mắn, khiến cô trở thành cái "cây tiền tài", không được phép chìa ra cho người ngoài dòm ngó, nếu không muốn bị chủ chặt một phát cho "thổ ra một vũng máu trong sân nhà mình". Từ điển đã nói rõ, người hầu là tầng lớp thấp nhất trong lịch sử xã hội. Tổng quản bảo mẫu đã dạy, ba quy định của người hầu thế kỷ mới luôn phải thuộc nằm lòng. Nên cô nhóc Tiểu Tiền gần như bị "tẩy não" hoàn toàn, sống chết cũng chỉ biết xem cậu chủ là trên hết. "Gần như" thôi bởi cô vẫn giữ được cho mình chút ít nổi loạn ngấm ngầm, đủ để len lén ra hiệu thuê tiểu thuyết về đọc trong xó tối, len lén lầm bầm nguyền rủa cậu chủ mỗi khi khuất mắt, thấy cậu vui vẻ thì can đảm vòi vĩnh, xin xỏ cậu vài thứ. Chỉ thế thôi, còn lại thì luôn riu ríu vâng lời, bị cậu chủ mắng thì lập tức im miệng, nghe cậu chủ gọi một tiếng thì đang ở đâu, làm gì cũng phải quẳng hết mà chạy về bên cậu. Cậu ra nước ngoài du học, cô không được theo, đành ngoan ngoãn ở lại chăm sóc chú chó Hắc Thủ Đảng như phục dịch cậu chủ. Bảo mẫu bảo cô tìm một người chồng có thể cùng cô tận tụy phục vụ cậu chủ, cô trang điểm rồi đi xem mắt hết lần này đến lần khác, về nhà lại lấy khúc xương hai đầu ghi "lấy"-"không lấy" để "cậu chủ tạm thời" là Hắc Thủ Đảng quyết định. Cậu chủ thật về nước và muốn đi xem mắt, cô phải dạy cậu chủ cách hẹn hò, rồi thành đối tượng luyện hôn cùng cậu chủ. Cậu chủ cần một người kết hôn giả để thừa kế sản nghiệp, cô nhóc cũng chẳng thể chối từ. Câu chủ nói Tôi chỉ cần cô kết hôn, không bảo cô yêu tôi", cô chỉ biết há hốc mồm, rồi nói câu "Tuân lệnh!". Tất cả chỉ vì ba quy định được nhồi vào đầu cô hầu từ tấm bé "- Thứ nhất, phục tùng mọi mệnh lệnh của cậu chủ, mệnh lệnh hợp lý hoàn toàn nghe theo, không hợp lý cũng phải cố nghe theo nhưng mệnh lệnh có hợp lý hay không đều do cậu chủ quyết Thứ hai, chiều theo mọi sở thích của cậu chủ, cậu chủ thích con cũng thích, cậu chủ ghét, con cũng ghét, cậu chủ đánh người, con ở cạnh ném Điều thứ ba, nhất định không được phép yêu cậu chủ! Kìm chế bản thân, cúc cung tận tụy, ngoan ngoãn làm một con chim sẻ nhỏ bé, tuyệt đối không tơ tưởng làm phượng hoàng". Lấy cậu chủ làm tâm, thế giới nhỏ bé của cô hầu chỉ xoay quanh cậu. Ba quy định hầu nữ như một loại xích xiềng, một thứ vòng kim cô ràng buộc từ khi cô còn rất nhỏ, nên chấp nhận như một lẽ tất nhiên, lớn lên vẫn quen với những ràng buộc đó. Chưa từng biết rõ tự do thực sự là gì, nên khi xích xiềng được cởi bỏ, cô nhóc vẫn ngu ngơ không biết, dùng chính thói quen của mình tạo thành thứ xiềng xích vô hình nhưng vẫn đầy sức nặng. Cô hầu không bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ có một ngày mình yêu cậu chủ. Năm năm cách xa, những nhớ nhung cô chẳng thốt ra lời. Cậu chủ hẹn hò cùng người khác, cô vì tiền thưởng của tổng quản bảo mẫu mà bám sát không rời, sợ cậu chủ bị ả đàn bà xấu xa nào lừa đi mất; khó chịu khi thấy cô gái xinh đẹp kia đang định đút kem cho cậu chủ, rồi hả hê khi cậu chủ gạt ra; bị cậu chủ bỏ lơ thì ấm ức, tủi hờn nhưng vẫn đi theo dù mưa gió đầy trời, tự lý giải đó là do nhiệm vụ... Bước chân vào cuộc hôn nhân, cô vẫn giữ ý nghĩ, đó chỉ là một trong bao việc phải làm nhằm giúp đỡ cậu chủ mà thôi. Nỗi đau âm ỉ trong tim khi đóng vai cô vợ hờ giấu mặt, cô hầu cố khỏa lấp, tự nhắc đi nhắc lại mình rằng đây chỉ là kết hôn giả mà thôi, cậu chủ không yêu mình, mình càng chẳng có quyền yêu cậu chủ. Cô có thể rất khờ, rất vụng nhưng cô biết rất rõ, cô và cậu chủ không thể được mà cũng không xứng với nhau. Cô không biết, cậu chủ của mình cũng chịu dằn vặt bởi những xích xiềng vô hình ấy. Cậu chủ thì đương nhiên không phải thực hiện những quy định dành cho người hầu. Nhưng cậu chủ dù xuất thân quyền quý tới đâu vẫn không thể tự do làm chủ mọi thứ. Để thừa kế sản nghiệp, cậu buộc phải kết hôn. Để xứng với gia thế của mình, cậu phải tìm một cô vợ thượng lưu như cậu. Lòng tự tôn kiêu hãnh khiến chính cậu cũng không chấp nhận được việc mình có tình cảm với một gia nhân trong nhà. Thế là bao lời muốn nói đều bị dằn xuống, đổi bằng thái độ xa cách, cộc cằn. Mỗi lần muốn cô đến bên mình, cậu lại quát "Im đi". Bao lần cậu nói đi nói lại với bạn bè cấp ba là chỉ xem cô như hầu nữ, cũng là cố tự khẳng định với mình điều đó. Càng phủ định càng thất bại, cậu chạy trốn bằng cách ra nước ngoài du học, trước lúc đi vẫn mong cô nói một câu giữ chân mình. Năm năm sau quay về, thứ tình cảm đó vẫn không hề bị dập tắt dù cậu đã cố gắng kiếm tìm người khác nhưng vẫn không thấy ai vừa mắt bằng cô. Đọc Cậu chủ hồ đồ, cười nhiều mà bực mình cũng lắm! Cười tổng quản bảo mẫu với những hành động quá lố để thể hiện tình cảm cùng cậu chủ, bảo bọc cho cậu chủ. Cười chú chó Hắc Thủ Đảng khôn ngoan, biết nghe lời chủ sai khiến mà "đánh dấu" lên xe người khác để trả thù. Cười những biểu hiện ngây ngô, những phát ngôn "khó đỡ" của cô hầu Tiểu Tiền. Cười sự bất lực của cậu chủ trong việc cố lấy lòng cô hầu bằng những biện pháp học được từ chính cô hầu hoặc cấp dưới của mình. Cười những tình huống nảy sinh trong quá trình cạnh tranh, đối đầu giữa cậu chủ Cẩm Ngọc và phó tổng Thư Thành Nhạc... Bực mình vì sự cố chấp của cả cô hầu lẫn cậu chủ. Bực việc cậu có mỗi câu "Anh yêu em" mà không chịu nói ra, bực cô hầu sao quá đỗi tự ti, không một lần tự thừa nhận giá trị của mình. Bực cậu đi qua đêm không về nhà trong ngày sinh nhật khiến cô hầu buồn tủi, bực cô vì nông nổi mà phải mang án ngoại tình đến mức phải tính đến việc ly hôn, may mà tất cả vẫn còn cứu vãn kịp... Bực đó, rồi lại thấy cảm thông bởi dù những biểu hiện của cậu chủ và cô hầu có phần không thực tế nhưng lại rất hợp lý khi đặt trong hoàn cảnh ấy. Câu chuyện khép lại khi cậu chủ và cô hầu đã vượt qua rào cản của chính mình, chấp nhận công khai mối quan hệ thực sự của họ với tổng quản bảo mẫu và người ngoài, bất chấp những hậu quả có thể xảy ra cho họ. Một kết thúc có thể làm người ta thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thì hai con người ngốc nghếch trong tình cảm ấy cũng đã hiểu thấu được lòng nhau. Vài nét về tác giả Bài đã đăng Nữ hoàng và kẻ cướp.

cậu chủ hồ đồ